Nhưng dẫu anh đã cẩn thận bỏ thức ăn trong tủ kín, sáng hôm sau vẫn thấy hộp cơm, bánh, thậm chí đồ ăn vặt – mất sạch.

Hiếu đã sống ở Nhật gần mười năm. Thành phố nhỏ, nhà thuê nhỏ, mọi thứ đều ổn. Cho đến một ngày, anh nhận ra chuyện kỳ lạ: thức ăn trong bếp cứ biến mất. Ban đầu, Hiếu nghĩ là mèo hoang hay chuột. Nhưng dẫu anh đã cẩn thận bỏ thức ăn trong tủ kín, sáng hôm sau vẫn thấy hộp cơm, bánh, thậm chí đồ ăn vặt – mất sạch.

Anh thử lắp camera giám sát. Một camera nhỏ gọn, hẹn giờ, có đèn hồng ngoại để nhìn ban đêm. Lúc bật màn hình, Hiếu cứ tưởng mình nhìn nhầm.

Mỗi đêm, đúng 1 giờ sáng, một người phụ nữ xuất hiện từ… tủ chén. Ban đầu chỉ thấy bóng lờ mờ, nhưng từng đêm rõ hơn. Cô ta đi ra, cầm đồ ăn lên, ăn một cách bình thường như thể đây là bếp của riêng mình. Hiếu nín thở. Cô ta cầm đĩa cơm, uống nước, rồi đi… tắm trong bồn. Anh lẩm bẩm: “Sao… sao có thể?”

Nhà Hiếu chỉ là một căn hộ nhỏ, tủ chén không phải là nơi rộng rãi. Làm sao một người có thể sống trong đó mà không bị phát hiện suốt một năm trời? Anh xem lại các video cũ, tính toán từng chi tiết, đo kích thước tủ, suy nghĩ từng cách cô ta có thể len lỏi vào. Không có lối ra vào khác ngoài cửa chính. Anh tự hỏi, có thể cô ta… sinh ra từ tủ chén?

Ngày hôm sau, Hiếu quyết định giấu camera và theo dõi trực tiếp. Anh thức trắng đêm, ẩn mình trong phòng khách. Đúng 1 giờ, căn bếp lạnh lẽo bỗng rung lên như có ai đang đi. Anh nín thở, tim đập thình thịch. Cánh cửa tủ chén khẽ mở, và cô ta bước ra, tay cầm đĩa cơm còn nóng hổi, tóc ướt, ánh mắt nhìn thẳng vào anh.

“Anh… anh thấy tôi sao?” giọng cô ta nhẹ nhàng, không hề sợ hãi.

Hiếu lùi lại, run rẩy. “Anh… anh tưởng mình nhìn nhầm…”

Cô ta mỉm cười. Một nụ cười vừa lạ vừa đáng sợ. “Tôi sống ở đây… đã lâu. Anh không biết, vì anh không bao giờ chú ý.”

Hiếu chưa kịp hỏi gì, cô ta đã đi về phía tủ chén, tay vặn cánh cửa. Nhưng thay vì chui vào, cô ta dừng lại, nhìn anh chăm chú. “Anh không hỏi tại sao sao?”

Hiếu nghẹn lời. Anh chưa kịp thốt ra câu hỏi, thì cô ta lại nói: “Tôi đến vì món ăn… và vì anh.”

Anh nhíu mày. “Vì… tôi?”

Cô ta gật đầu. “Anh sống một mình, nhưng trong căn hộ này, anh không hề cô đơn. Tôi cần anh, Hiếu à. Tôi ở đây, để nhìn anh, để… bên anh.”

Hiếu cảm thấy rợn người. Anh lùi lại, tìm cách khóa cửa, nhưng cánh cửa tủ vẫn mở, và cô ta biến mất trước mắt anh. Không phải chạy ra ngoài, không phải lẩn vào bóng tối. Cô ta… như tan vào không gian.

Những ngày sau, Hiếu bắt đầu cảm nhận sự khác thường. Cô ta không chỉ xuất hiện ban đêm, mà từng chi tiết nhỏ trong nhà đều có dấu ấn của cô ta: đĩa cơm anh vừa rửa, tối hôm trước, lại được dọn gọn vào tủ; giày dép xếp lại ngay ngắn; rèm cửa kéo ra đúng giờ anh muốn. Anh không dám nói với ai. Bạn bè sẽ cho rằng anh bị stress, hoặc tưởng tượng.

Một tuần sau, Hiếu nhận được một bưu kiện. Không có người gửi, bên trong là một chiếc gương nhỏ, khắc dòng chữ: “Anh sẽ thấy tôi ở mọi nơi.”

Anh đặt gương lên bàn bếp, nhưng không dám soi. Ban đêm, anh thấy bóng cô ta trong gương, đứng sau lưng anh, nhìn anh mỉm cười. Anh quay lại, căn phòng trống rỗng. Chỉ còn camera cũ quay lén, đang phát trực tiếp hình ảnh… một người phụ nữ đứng trong tủ chén, mỉm cười.

Hiếu cảm thấy mình như mất kiểm soát. Mỗi đêm anh không ngủ, camera là cách duy nhất để biết cô ta đang làm gì. Nhưng camera cũng không thể tách anh ra khỏi cảm giác bị theo dõi. Anh thử dọn đi, đổi nhà thuê, nhưng khi đến nơi mới, thức ăn lại biến mất. Mỗi đêm, vẫn đúng 1 giờ, cô ta xuất hiện từ nơi anh không thể ngờ.

Một tối, Hiếu quyết định đối diện. Anh gọi: “Tại sao cô lại chọn tôi? Tôi không làm gì hại cô cả!”

Cô ta bước ra từ tủ chén, tóc rối, mắt thâm, đôi môi mím chặt: “Anh không hiểu đâu, Hiếu. Tôi không chọn… tôi là một phần của anh. Từ khi anh đến Nhật, từ khi anh sống một mình, tôi đã ở đó, theo dõi anh, nhìn anh ăn, nấu ăn, sống từng ngày. Anh và tôi… không thể tách rời.”

Hiếu đứng im, sợ hãi tột cùng. Anh cảm thấy căn nhà chật hẹp như đang ép mình lại. Và rồi, không gian quanh anh bắt đầu biến đổi. Tủ chén mở ra, không còn là tủ, mà là một hành lang dài hun hút, u tối, và cô ta dẫn anh đi vào. Mỗi bước chân, anh nghe tiếng cười khẽ vang lên, vừa quen thuộc vừa ghê rợn.

Anh muốn la hét, nhưng âm thanh không thoát ra được. Anh muốn bỏ chạy, nhưng chân như bị khóa cứng. Và trong ánh sáng mờ, anh thấy bóng mình đứng trong tủ chén… nhìn lại Hiếu, mỉm cười.

Sáng hôm sau, chủ nhà mới đến căn hộ. Nhà trống trơn. Không một dấu vết, ngoại trừ một chiếc camera cũ vẫn bật, ghi hình… một người phụ nữ mỉm cười, đặt đĩa cơm lên bàn bếp.

Câu chuyện kết thúc không lời giải thích, chỉ để lại cảm giác: Hiếu không bao giờ rời khỏi căn nhà, và cô ta sẽ mãi ở đó, từ trong tủ chén, nhìn từng bước chân anh.